Bài thơ: Chiều hôm nhớ nhà (Bà huyện Thanh Quan - Nguyễn Thị Hinh)

Admin

Một số bài bác nằm trong kể từ khoá

Một số bài bác nằm trong tác giả

Một số bài bác nằm trong mối cung cấp tham lam khảo

Đăng vày Vanachi vô 31/05/2004 19:23

Chiều hôm ghi nhớ mái ấm - NSND Thanh Hoài dìm

Vàng toả non tây, bóng ác lặn,
Đầm váy ngọn cỏ, tuyết phun hoa.
Ngàn mai loáng thoáng, chim về tổ,
Dặm liễu bâng khuâng, khách hàng ghi nhớ mái ấm.
Còi mục thét trăng miền ,
Chài ngư tung bão táp kho bãi .
Lòng quê một bước nhường nhịn nghêu ngán,
Mấy kẻ tình công cộng đem thấu là?

Tiêu đề vô Văn đàn bảo giám chép là Nhớ nhà.

[Thông tin cẩn 3 mối cung cấp xem thêm và được ẩn]

Xếp theo:

Trang vô tổng số 1 trang (4 bài bác trả lời)
[1]

Bài "Chiều hôm ghi nhớ nhà" bản thân hiểu lâu rồi nên ko ghi nhớ ai dịch, tuy nhiên câu 8 mang trong mình một dị phiên bản không giống có vẻ như phù hợp phù hợp tình rộng lớn được viết lách như vầy:
"Mấy kẻ tình công cộng đem thấu là"
Nó vừa phải là câu cảm thán vừa phải là thắc mắc tu kể từ, phù hợp với giọng thơ của bà thị xã Thanh Quan như thường bắt gặp rộng lớn là thắc mắc trực tiếp thừng và tiết điệu thơ ko suôn. Vài câu nói. canh ty ý nằm trong chúng ta, thân thuộc mến!

Vàng nhạt nhẽo cồn Tây bóng xế lặn,
Đầm đìa cỏ lá tuyết đơm hoa.
Rừng mai thấp thông thoáng chim về tổ,
Rặng liễu cô đơn khách hàng ghi nhớ mái ấm.
Trâu cưỡi thổi chi miền nguyệt dã,
Cá chài theo đuổi bão táp bến bình tụt xuống.
Đường quê từng bước một lòng thêm thắt ngán,
Hỡi kẻ tình công cộng đem hiểu là?…

Nguồn: Tình tự động ganh đua tập dượt 2

Quân Sơn

“ Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa xăm fake vọng rỗng tuếch dồn
Gác cái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn.
Ngàn mai bão táp cuốn chim cất cánh mỏi,
Dặm liễu sương tụt xuống khách hàng bước dồn,
Kẻ vùng Chương Đài, người lữ thứ
Lấy ai nhưng mà kể nỗi hàn ôn?

Bài thơ Chiều Hôm Nhớ Nhà như 1 cơn bão táp đem khá thở của quê nhà, điểm nhưng mà từng kể từ ngữ là hình hình ảnh thâm thúy lắng về nỗi ghi nhớ, về sự việc ràng buộc nghiêm ngặt với khu đất đai và loài người. Cảnh vật vô bài bác thơ như hoà bản thân vô không khí bất ngờ, kể từ cỏ cây, tuyết white, cho tới giờ đồng hồ chim về tổ, tạo thành hình ảnh đẹp nhất đong ăm ắp hình hình ảnh quê nhà thanh thản và yêu thương. Tôi cảm biến thâm thúy lắng sự nhẹ dịu, tuy nhiên cũng ăm ắp ý nghĩa sâu sắc của từng dòng sản phẩm thơ. Nó không chỉ có giản đơn là mô tả về cảnh quan bất ngờ mà còn phải tiềm ẩn linh hồn, tình thân của những người viết lách giành riêng cho quê nhà. Từ việc ghi nhớ mái ấm tới việc bổi hổi lòng người ra đi, kể từ xúc cảm hồn nhiên của vạn vật thiên nhiên tới việc nghêu ngán, lòng quê một bước nhường nhịn trong tâm người. Đó đó là niềm tin, là trái khoáy tim của bài bác thơ này.